Tôi không hề quý mến bác chồng, nhưng ông xã và cả đại gia đình đang cố ép tôi chịu chuyển sang ở cùng, chăm sóc bác để sau này thừa kế gia sản.
Gia đình tôi đang có chiến tranh lạnh. Không chỉ chồng giận mà cả bố mẹ chồng, em chồng cũng đang dùng thái độ để gây sức ép.
Gần 20 năm nay kể từ lúc cưới, tôi sống cùng bố mẹ chồng. Hai năm nay, em gái chồng mang con út về sống chung sau khi cô ấy ly hôn. Những chuyện đụng độ thì gia đình nào cũng có, tôi luôn tự nhủ mình cố gắng hy sinh, nhẫn nhịn và làm tròn bổn phận con dâu.
Với em dâu, tôi cũng hết sức né tránh xung đột, bởi tôi tâm niệm dù gì thì cô ấy vẫn là máu mủ ruột rà của tất cả các thành viên còn lại trong nhà, sẽ luôn được thiên vị. Vả lại hoàn cảnh cô cũng đáng thương. Bố mẹ thường đau đáu chuyện lo cho cô ấy có nhà riêng. Vợ chồng tôi cũng từng bàn nhau sẽ dành cho em một khoản, cộng với tiền cô ấy được chia khi ly dị và tiền bố mẹ giúp để mua một căn hộ chung cư.
Nhưng rồi mọi chuyện đột ngột xoay theo chiều hướng khác khi ông bác chồng đang sống một mình cách nhà tôi 7-8km bị đột quỵ. Sau thời gian điều trị, bác được xuất viện về nhà, tuy hồi phục tốt nhưng sức khỏe kém đi nhiều so với trước đó. Sau một lần sang thăm, bố mẹ chồng bảo gia đình nhỏ của tôi dọn sang nhà bác ở để luôn có người để mắt trông nom, phòng những tình huống ngã, ốm không ai biết, hoặc nguy cơ đột quỵ lần nữa.
Tôi nói không cần như vậy, vấn đề của bác giải quyết rất đơn giản, đó là thuê người đến ở cùng chăm sóc, và lắp camera trong nhà bác để theo dõi tình hình, khi có việc có thể sang ngay. Nhưng bố mẹ chồng tôi hóa ra có mục đích khác. Họ muốn chúng tôi sang bên đó sống, phụng dưỡng bác như con cái để sau này hưởng ngôi nhà trị giá 7 tỷ đồng bác đang ở, vì bác không có vợ con. Bố mẹ chồng không nói ra, nhưng tôi biết họ muốn thu xếp như vậy cho vợ chồng tôi nhằm giao ngôi nhà chúng tôi đang ở cho con gái.
Những ngày qua, chồng thuyết phục tôi rất nhiều. Theo anh, giải pháp bố mẹ đưa ra vẹn cả mấy đường. Với bác, không ai tốt hơn người máu mủ ruôt thịt, bác không con thì cháu ruột có nhiệm vụ phụng dưỡng. Về chuyện nhà cửa, theo anh, sắp xếp như vậy là tốt cho cả đại gia đình. Khi tôi đặt vấn đề, tại sao không để em chồng cùng con nhỏ sang bên đó, vì cô ấy cũng là cháu ruột, và để cô ấy nhận thừa kế ngôi nhà của bác cũng tốt. Không ngờ chồng tôi nổi giận, bố mẹ cũng quay lưng vì cho là tôi trốn tránh trách nhiệm, không biết thương bác thương em. Mẹ chồng thậm chí còn dùng mấy chữ khác máu tanh lòng để mắng tôi.
Rõ ràng, tôi đang bị cả nhà bắt nạt. Nói là ruột thịt chăm sóc sẽ tốt hơn nhưng nếu đồng ý chuyển sang đó, việc chăm sóc bác sẽ chỉ một mình tôi làm, giống như ở bên nhà chồng, tôi phục vụ cả nhà từ lớn đến nhỏ. Mà dù đã sang đây “làm con thừa kế” của bác, chúng tôi vẫn phải gánh trách nhiệm con trưởng, dâu trưởng đối với bố mẹ chồng cả về công sức lẫn tài chính. Nếu ông bà đã muốn phân chia gia sản theo kiểu một người nhận nhà bố mẹ, một người nhận nhà bác, tại sao không để em chồng sang đó, sao lại muốn tôi phải chịu nghĩa vụ gấp đôi?
Xin đừng nói rằng tôi tính toán, vô cảm, vì nếu bố mẹ chồng, chồng và em chồng thực sự yêu thương bác, họ đã không đùn đẩy trách nhiệm cho tôi như vậy. Nếu người ốm là bố mẹ chồng, dù có được thừa kế hay không, tôi vẫn sẵn sàng chăm sóc. Nhưng với bác, tôi thấy mình không có nghĩa vụ này, cũng không cần thừa kế nhà bác ấy, không muốn khi chuyển sang đó rồi, mọi người sẽ dùng ngôi nhà đó để đè ép, soi mói, hoạnh họe tôi.
Và một điều nữa, tôi không yêu quý bác ấy, thậm chí còn hơi ghét (lý do thì cũng không cần nói kỹ ở đây). Không máu mủ, không tình cảm, lại quá tải công việc, làm sao tôi có thể chăm sóc tốt cho bác ấy được chứ? Tình cảnh của tôi lúc này tiến thoái lưỡng nan, chấp nhận thì cuộc sống sẽ rất tệ mà không chấp nhận thì từ nay cũng khó sống vui vẻ với nhà chồng.