Tôi mong muốn được ở gần con gái khi tuổi về xế chiều. Có con cháu ở bên cạnh bao giờ cũng đỡ hiu quạnh và ấm áp hơn.
Tôi năm nay 62 tuổi. Ông xã lớn hơn tôi 4 tuổi và mất vào tháng Chạp năm ngoái. Từ ngày ông ấy mất, tôi càng suy nghĩ tới chuyện chuyển đến ở cùng con gái và con rể.
Vợ chồng tôi có một đứa con gái thôi. Hồi sinh con, tôi bị nhau tiền đạo, suýt nữa thì chết trên bàn mổ. Vậy nên các bác sĩ vì giữ mạng sống của tôi mà đã cắt bỏ tử cung, đồng nghĩa với việc tôi không còn có thể mang thai, sinh con được nữa. Con gái trở thành đứa trẻ mà chúng tôi cưng trong lòng bàn tay, không dám nói nặng, không dám đánh đòn. Chính sự chiều chuộng đó khiến con dần trở nên ngang bướng, thích gì phải có đó, nếu không là sẽ khóc lóc, giãy đạp.
4 tỷ đồng bán đất và mong muốn được đến ở cùng con trong tuổi xế chiều
Sau khi tốt nghiệp đại học, con gái tôi xin làm ở một công ty nước ngoài, lương cũng cao nhưng chưa bao giờ con mua cho bố mẹ thứ gì. Con thà bỏ tiền vào các cuộc đi chơi bời với bạn bè, hẹn hò cùng bạn trai hoặc váy áo chứ không nhớ đến bố mẹ. Có lần, chồng tôi xin con vài trăm nghìn mua cái áo nhưng con vẫn không cho. Sau lần đó, ông ấy nói tôi phải tiết kiệm, đừng có tiền gì cũng nói cho con biết, phải biết thủ tiền để còn tự lo liệu khi về già chứ không thể nhờ được con cái. Trong thâm tâm, tôi vẫn nghĩ khi lấy chồng, con gái sẽ thay đổi, sẽ biết thương cha mẹ mà thôi.
Rồi con gái tôi cũng có chồng, một người đàn ông lớn hơn con 2 tuổi, tính tình kỹ càng trong chuyện tiền bạc. Lấy chồng 6 năm, con gái vẫn chưa bao giờ mua được cho bố mẹ một bát phở dù vợ chồng tôi chăm sóc con lúc ở cữ, trông nom cháu nhỏ. Mỗi lần về nhà chơi, con rể đều tính toán số tiền bỏ ra để mua đồ ăn tối. Thậm chí con rể mua giúp chồng tôi một lần thuốc uống cũng đòi sòng phẳng 20 nghìn đồng.
Lúc chồng tôi biết mình bị bệnh ung thư phổi, ông đã hối thúc tôi bán mảnh đất đã mua từ hồi trẻ mà không cho con gái biết. Số tiền bán đất là 4 tỷ nhưng chồng tôi vẫn không chịu điều trị, chỉ dùng thuốc giảm đau. Sau 2 tháng, sức khỏe của ông sa sút, trước lúc mất, ông ấy dặn dò tôi phải cất giữ 4 tỷ đó thật kỹ, không được để con gái biết.
Dự định đem 4 tỷ đến ở cùng con gái nhưng tôi sớm bị vỡ mộng
Sau khi ông xã mất, tôi luôn mong muốn được đến ở cùng con gái và con rể. Tuổi già, đi ra đi vào trong căn nhà rộng lớn mà chỉ có một mình, ăn cơm một mình, tối ngủ một mình, tôi thật sự rất cô đơn. Tôi thường gọi điện cho con gái, kêu con chở cháu về nhà chơi cho đỡ hiu quạnh nhưng con gái đều tìm lý do để từ chối.
Tuần trước, vợ chồng con gái về nhà chơi, mua cho tôi bát phở với cái bánh bao. Tôi biết ý, liền lấy 100 nghìn đưa trả cho con rể. Ăn cơm xong, lúc mẹ con rửa bát, tôi hỏi: “Nếu mẹ có 4 tỷ, con có nuôi mẹ không?”. Con gái tôi sững người, dừng việc rửa bát ngay lập tức rồi hỏi chuyện 4 tỷ kia có thật không? Tôi giả vờ cười, bảo mình chỉ đang giỡn thôi, xem thử con có hiếu thảo hay không? Con gái bực bội, quay ngoắt bỏ lên nhà trên với chồng.
Lát sau, tôi đem đĩa trái cây lên bàn khách cho các cháu ăn. Tôi hỏi cháu: “Hay bà đến ở với các cháu nhé?”. 2 đứa cháu mừng vui, reo lên. Nhưng câu hỏi của con rể lại khiến tôi uất nghẹn, cay đắng: “Rồi tiền ở đâu mà vợ chồng con nuôi nổi má? Nuôi 2 đứa bé đã đủ mệt rồi, giờ lại thêm má thì vợ chồng con không kham nổi”. Con gái ngồi bên cạnh, hờ hững ăn trái cây chứ không lên tiếng bênh vực mẹ.
Từ hôm đó, tôi trằn trọc, thao thức và đắn đo rất nhiều. Nếu tôi nói ra chuyện 4 tỷ, chắc chắn con gái sẽ đưa tôi về nhà nuôi ngay. Nhưng khi tiêu hết số tiền đó, liệu vợ chồng con có đuổi tôi ra khỏi nhà không? Hay tôi cầm 4 tỷ ấy để đến viện dưỡng lão ở?