Trên đường về, con gái 10 tuổi hỏi tôi có biết vì sao mẹ muốn bán nhà không? Tôi bảo vì bố mẹ đang cần tiền để làm ăn, nhưng con gái bảo không phải thế.
Buổi tối, lúc chuẩn bị đi ngủ, vợ nói với tôi: “Anh ạ, em muốn bán nhà”. Tôi kinh ngạc nhìn vợ, hỏi sao tự nhiên lại muốn bán nhà. Cô ấy nói, công việc làm ăn của tôi đang gặp khó khăn, chẳng phải đang cần tiền? Chúng tôi có thể mua một căn hộ chung cư nhỏ đủ ở, không cần ở nhà lớn thế này trong khi kinh tế đang chật vật.
Đề xuất này của vợ khiến tôi bất ngờ. Đúng là công việc làm ăn đang khó khăn và tôi cần tiền nhưng cũng không đến mức phải bán nhà. Huống hồ, căn nhà này là tâm huyết của hai vợ chồng bao năm gom góp dựng xây, là ước mơ cả đời của cô ấy.
Vợ tôi là người thành phố, con nhà khá giả. Hồi yêu tôi, bố mẹ vợ không hài lòng bởi tôi xuất thân tỉnh lẻ, trong tay chưa có gì. Chính tình yêu của hai đứa khiến bố mẹ vợ cảm động mà tác thành.
Lúc mới cưới, bố mẹ vợ muốn hỗ trợ chúng tôi mua nhà nhưng tôi không nhận. Mình nghèo, nhưng không muốn bố mẹ vợ coi thường. Vợ hiểu lòng tôi, cũng không nhận trợ giúp gì từ bên ngoại.
Hai vợ chồng chăm chỉ làm ăn, miệt mài cố gắng, tới 7 năm sau khi cưới mới mua được mảnh đất rồi xây nên căn nhà này. Mỗi chi tiết trong căn nhà, cả góc ban công cũng làm theo ý của vợ tôi. Cô ấy còn trồng rất nhiều hoa hồng leo, nay đã phủ kín hai bên cổng như một miền cổ tích.
Nhà tôi có 3 anh em trai. Hai anh đều làm nông, lấy vợ sống ở quê. Nông dân thời đại mới nếu chăm chỉ, biết làm ăn thì cũng không khổ. Tuy nhiên, anh trai cả tôi lại ham rượu chè, dần dần hư tính, hư nết.
Một lần về quê, thấy anh cả say rượu, nặng lời với bố mẹ. Vợ thủ thỉ với tôi, nhà anh cả khó khăn về vật chất, tinh thần cũng không thoải mái. Hay mình đón ông bà lên thành phố ở với mình?
Tôi nghe xong, lòng ngập tràn xúc động. Bố mẹ lên ở với chúng tôi từ đó, tính ra cũng gần 6 năm rồi.
Trong suốt gần 6 năm sống chung, vợ tôi vẫn luôn cố gắng làm tròn vai trò dâu con. Bố mẹ chồng muốn ăn cơm bữa sáng, cô ấy dậy nấu cơm bữa sáng. Bố mẹ chồng chỉ thích ăn những món quê kiểng, cô ấy cũng không ngại học hỏi để nấu nướng cho đúng. Với bố mẹ chồng, vợ tôi không nề hà chuyện gì.
Vợ tôi hết lòng vì gia đình chồng, vì chồng con. Ngay cả ngôi nhà được xây nên từ ước mơ của mình cô ấy cũng đành lòng bán cho tôi xoay xở việc làm ăn. Nghĩ vậy, tôi thật không nỡ.
Nhưng vợ tôi nhất quyết bán, bảo đã tìm được một căn hộ chung cư đủ cho vợ chồng và hai đứa con ở, còn ông bà tạm thời về quê sống với anh cả hoặc anh hai, sau này mình vượt qua khó khăn, mua nhà rộng hơn rồi tính. Trong khi tôi còn chưa đồng ý, vợ đã rục rịch nhờ người môi giới bán nhà.
Chiều qua, vợ bận nên bảo tôi đi đón hai đứa nhỏ ở trường. Trên đường về, cô con gái 10 tuổi của tôi thủ thỉ, hỏi tôi có biết vì sao mẹ muốn bán nhà không? Tôi bảo vì bố mẹ đang cần tiền để làm ăn nên gia đình mình chịu khó một chút. Con gái tôi bảo không phải thế.
Con kể, cuối tuần rồi, vợ tôi đưa hai đứa đi công viên chơi, có cả dì Hằng – bạn thân của mẹ – cũng đưa con đi cùng. Dì Hằng hỏi mẹ sao tự nhiên lại bán nhà? Mẹ bảo tại ông bà nội khó tính quá, mẹ ở nhà mình mà cũng không thoải mái, làm gì cũng phải nhìn trước ngó sau. Mẹ đã cố hết sức nhưng không hài lòng ông bà.
Mẹ mệt mỏi, sợ sống chung lâu sẽ mất hết tình cảm, làm khổ lây sang bố. Nhưng trước đây là do mẹ mời ông bà về nhà sống, giờ muốn ông bà về quê chỉ còn cách bán nhà.
Con gái kể xong, chốt lại một câu: “Ông bà nội khó tính thật đấy bố ạ, chỉ toàn chê trách mẹ những khi bố vắng nhà thôi”.
Nghe những lời con nói khiến tôi sững sờ. Bao năm nay tôi lo làm ăn, cũng không sát sao việc nhà. Thấy bố mẹ mình vẫn khỏe mạnh, vui vẻ, thấy vợ không kêu ca, phàn nàn thì nghĩ rằng mọi chuyện vẫn ổn.
Bố mẹ tôi thuộc lớp người thế hệ cũ, năm nay cũng hơn 70 tuổi. Nếp sống, suy nghĩ của ông bà có nhiều khác biệt lại hơi khó tính. Khó tính với con cái thì không sao, nhưng với con dâu thì không ổn. Tôi biết vợ vì thương tôi, cũng nhẫn nhịn nhiều. Nhưng không nghĩ rằng đã đến mức không chịu đựng nổi nữa.
Tôi thật sự không muốn bán đi ngôi nhà này, vì tôi biết nó chứa đựng tình yêu của vợ tôi. Nhưng tôi cũng không có cách nào để mở lời đề nghị bố mẹ về quê ở với các anh một thời gian. Chẳng lẽ để giải quyết việc này, chỉ có cách bán ngôi nhà hay sao?