Hành trình vạn dặm của những nữ tài xế xinh đẹp

Từ bao đời nay, phụ nữ Việt Nam vẫn được ví như những đóa hoa vừa dịu dàng vừa kiên cường giữa bão giông cuộc đời. Dù ở bất kỳ nơi đâu – trong căn bếp nhỏ ấm lửa, giữa công trường bụi mờ hay trên những cung đường dài hun hút – họ vẫn tỏa sáng bằng nghị lực, lòng nhân hậu và sự bền bỉ đáng khâm phục.

Không chỉ vun vén cho tổ ấm, phụ nữ hôm nay còn dám bước qua giới hạn, theo đuổi đam mê, khẳng định mình ở những lĩnh vực vốn được xem là “đặc quyền” của phái mạnh.

Hãy cùng khám phá hành trình của những “bóng hồng” đặc biệt – nơi mỗi cú đánh lái không chỉ là sự can đảm, mà còn là lời khẳng định mạnh mẽ về bản lĩnh và vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam.

“Bông hồng thép” 2k2 lái máy xúc: Phụ nữ hãy tỏa sáng theo cách riêng của mình

Giữa tiếng máy xúc rền vang trong xưởng gỗ ở làng nghề Hương Sơn, Lạng Giang, Bắc Giang (nay thuộc Bắc Ninh) – nơi nhà nhà làm ván bóc – hình ảnh cô gái trẻ mảnh mai điều khiển chiếc máy xúc khổng lồ hay ngồi sau vô lăng xe tải nặng 34 tấn luôn khiến người qua đường phải ngoái nhìn.

Cô gái ấy là Nguyễn Thị Hậu, sinh năm 2002, được nhiều người trìu mến gọi là “bông hồng thép” của làng nghề bóc gỗ.

Con đường đến với nghề của Hậu bắt đầu từ đầu năm 2023, khi cô trò chuyện với cha và bày tỏ mong muốn học lái xe hạng C nhưng chưa đủ tuổi. Thấy con yêu thích công việc vận hành xe, cha Hậu đã gợi ý cô thử học lái máy xúc. Từ đó, hành trình của cô gái nhỏ chính thức bắt đầu – làm quen với chiếc máy xúc Doosan 140 có chiều dài tay gắp hơn 4m, khối sắt thép nặng hàng tấn, vốn trước nay chỉ thấy đàn ông điều khiển.

Những ngày đầu, việc phối hợp tay gắp và cần điều khiển khiến Hậu đau mỏi khắp người, thậm chí bầm vai. Thế nhưng thay vì bỏ cuộc, cô kiên trì luyện tập, dần làm chủ cỗ máy khổng lồ. Giờ đây, từng cú xoay vô lăng hay thao tác gắp gỗ đều thuần thục, nhẹ nhàng như một nghệ sĩ trên công trường.

Không dừng lại ở đó, Hậu còn quyết tâm học lái xe tải lớn để chủ động hơn trong công việc. Tháng 7/2024, cô chính thức có bằng lái hạng C, trở thành tài xế vận chuyển ván bóc chuyên nghiệp – hiếm thấy trong nghề.
Ngày của Hậu bắt đầu từ 5h30 sáng, đi bốc hàng, rồi về nấu cơm, thay ca cho cha. Đêm đến, khi có xe gỗ về xưởng, cô lại lên cabin tiếp tục làm việc. Có những đêm lái xe một mình giữa đường vắng, Hậu vẫn bình tĩnh và chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ.

“Với tôi, công việc này không hề nặng nhọc. Tôi yêu nghề, thấy nó phù hợp với mình. Dù vất vả, tôi chưa từng nghĩ đến việc tìm công việc khác,” – Hậu chia sẻ.

Trên mạng xã hội, hình ảnh cô gái nhỏ lái xe tải, máy xúc giữa nắng gió, gương mặt lấm tấm mồ hôi nhưng ánh mắt rạng rỡ, đã thu hút hàng chục nghìn lượt theo dõi. Nhiều người gọi cô là “nữ tài xế quốc dân”, “thần tượng ngành bóc gỗ”, thậm chí trêu đùa xin được “làm chồng cô Hậu”. Ban đầu ngại ngùng, nhưng cô thấy vui vì được mọi người yêu quý.

Ở tuổi 22, Hậu trở thành niềm tự hào của gia đình, là minh chứng sống động cho tinh thần kiên cường của phụ nữ Việt – dù trong xưởng gỗ bụi bặm, trên những cung đường đèo trơn trượt hay giữa đêm vắng – vẫn luôn tự tin, mạnh mẽ và tỏa sáng theo cách riêng của mình.

Gen Z Tây Nguyên lái xe tải 34 tấn: “Hãy để đam mê dẫn lối”

Với vóc dáng nhỏ nhắn, Nguyễn Thị Thùy Duyên (SN 2000, Biển Hồ – Gia Lai) khiến nhiều người trầm trồ khi điều khiển chiếc xe tải 34 tấn rong ruổi xuyên Việt, chở nông sản từ Gia Lai đến khắp các vùng miền.
Ở tuổi 25, Duyên đã có bốn năm gắn bó với nghề lái xe đường dài – công việc mà ngay cả nhiều tài xế nam cũng phải dè chừng.

Bắt đầu từ những chuyến chở rau bằng xe tải nhỏ, cô theo anh trai đi làm thuê và dần say mê cảm giác cầm lái. “Ban đầu chỉ tập cho vui, rồi thành đam mê lúc nào không hay,” Duyên kể. Từ đó, hơn 80% thời gian trong tháng cô sống trên cabin xe, chạy hàng liên tục trừ những ngày mưa.

Với các chuyến ngắn vài ngày chở hàng từ Gia Lai vào TP.HCM, Duyên thường chạy một mình; còn chuyến dài cả chục ngày, cô đi cùng chồng hoặc anh trai. Có thời điểm cô rong ruổi liên tục 25 ngày, ngủ lại trên cabin giữa hành trình xuyên Việt.

Không chỉ cầm lái, Duyên còn tự tay làm tất cả: thay lốp nặng hàng trăm ký, căng dây xích buộc hàng, xử lý sự cố khi xe hỏng giữa đường. “Có lúc xe sa lầy, không có sóng gọi hỗ trợ, em phải tự xoay xở. Vất vả nhưng quen rồi,” cô cười.

Công việc cực nhọc, nhưng Duyên luôn nhìn thấy vẻ đẹp trên mỗi cung đường. Cô thích nhất khi được chạy qua Tu Mơ Rông hay Ngọc Chiêu (Kon Tum), nơi dốc cao 23% thử thách mọi tay lái: “Đi qua rồi nhìn lại, thấy khung cảnh tuyệt đẹp. Cảm giác vượt qua chính mình khiến mọi nỗ lực đều đáng giá.”

Phía sau mỗi chuyến đi, mẹ Duyên vẫn dõi theo qua định vị, thức chờ con qua hết đèo mới yên tâm. “Có hôm thấy con vừa lái vừa ăn bánh mì, thương lắm,” bà kể. Nhưng chính tình thương đó là động lực để Duyên tiếp tục theo đuổi đam mê.

“Tuổi trẻ mà, cứ để đam mê dẫn lối. Mình yêu cung đường, yêu chiếc xe và yêu cảm giác chinh phục mỗi hành trình,” Duyên nói với nụ cười đầy tự hào.

“Hotgirl máy cày” 19 tuổi: “Nếu tôi cũng muốn sung sướng, thì cực khổ để dành phần ai?”

Huỳnh Như, cô gái 19 tuổi đến từ Kiên Giang, được cư dân mạng gọi trìu mến là “hotgirl máy cày”. Kênh YouTube “Huỳnh Như Máy Cày” của cô hiện có hơn 4.000 người đăng ký và hàng triệu lượt xem – ghi lại hành trình làm nông, lái máy cày và phụ giúp cha mẹ giữa cánh đồng miền Tây.

Như có vóc dáng nhỏ nhắn, giọng nói ngọt ngào đậm chất miền Tây nhưng lại khiến nhiều người ngạc nhiên khi điều khiển chiếc máy cày lớn điệu nghệ chẳng khác gì đàn ông.

“Thấy cha chạy máy cả ngày cực quá, tôi muốn học nghề để phụ cha. Ban đầu cha mẹ phản đối, bảo ‘con gái làm riết xấu ai dám lấy’, nhưng tôi chỉ cười – xấu cũng được, miễn cha đỡ vất vả,” Như kể.

Sau gần một năm tập luyện, cô thành thạo việc vận hành, xử lý máy khi sa lầy, lên xuống phà. Mỗi năm, Như cùng cha và anh trai cày ba vụ, mỗi vụ kéo dài khoảng 1,5 tháng. Thời gian còn lại, cô ở nhà phụ mẹ làm việc nội trợ hoặc may thảm, khăn.

Công việc tưởng dễ nhưng rất đòi hỏi kỹ thuật. “Phải xới ruộng bằng, đất chín, xới sâu đúng chuẩn. Lúc đầu tôi nhìn cha chạy rồi học theo dần,” cô chia sẻ.

Vào vụ, ngày nào Như cũng ngoài đồng, có khi chạy hơn 100 công mỗi ngày, cả vụ hơn 2.000 công.

Thỉnh thoảng, thấy các bạn đồng trang lứa mặc áo dài trắng hay đi chơi, Như cũng chạnh lòng, nhưng rồi nghĩ đến cha mẹ và anh trai lam lũ, cô lại tiếp tục công việc. “Nếu tôi cũng muốn sung sướng, thì cực khổ để dành phần ai?” – câu nói giản dị nhưng chứa đựng cả nghị lực của cô gái trẻ.

Không son phấn, chẳng ồn ào, Huỳnh Như chọn cho mình tuổi trẻ của mồ hôi, của đất và của tình yêu lao động. Cô là minh chứng rằng phụ nữ hoàn toàn có thể làm được những công việc nặng nhọc, miễn là có đam mê và quyết tâm.

Ba cô gái – ba hành trình khác nhau – nhưng đều chung một điểm: dám sống thật, dám theo đuổi đam mê và tự viết nên câu chuyện của riêng mình.
Giữa những con đường dài, tiếng máy rền vang hay cánh đồng bùn đất, họ vẫn tỏa sáng như những đóa hoa kiên cường – biểu tượng cho bản lĩnh và vẻ đẹp không phai của người phụ nữ Việt Nam.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *